Tiểu Bạch nói, ông hai của cậu tôi, cũng chính là Chung Vạn Lý, lúc ấy ở trong lúc hôn mê, đã từng giao cho cậu tôi thứ đồ gì đó, đồng thời mơ mơ hồ hồ nói câu “Đuổi” gì đó, Tiểu Bạch khi đó không nghe rõ, cũng không hiểu ông hai của cậu tôi là có ý gì, cứ thế mơ màng hồ đồ nhận lấy đồ vật kia, sau khi cùng tôi trở lại trong thành phố, vậy mà quên béng chuyện này đi mất.

Lúc này cậu ta bỗng nhiên nhớ tới, vội từ trên người lấy ra đồ vật kia, tôi đưa mắt nhìn thử, lại là một cái hộp màu đen nho nhỏ, thần kinh Tiểu Bạch tương đối thô, cũng bất chấp tất cả, lấy ra tới thì vội vàng mở ra.

Tôi muốn cản cậu ta đã không còn kịp rồi, chỉ thấy trong hộp ong ong bay ra một cái bọ cánh cứng màu đen, ước có móng tay, nhận không ra là cái cái chủng loại gì, sau khi bay ra thì lại bồi hồi ở tại chỗ, giống như là đang tìm cái gì đó.

Tôi liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái nói.

- Đây là thứ ông hai cậu đưa cho cậu sao? Sao là cái trùng?

Tiểu Bạch vò đầu nói.

- Em cũng không biết nữa, lúc ấy ông hai mơ mơ màng màng, nói cũng chưa nói rõ ràng, cứ thế mà đưa cho em cái này, em còn tưởng rằng là sủng vật ông hai nuôi cơ, lại còn đặt tên cho nó nữa, gọi là Tiểu Cường…

Cậu ta còn chưa dứt lời, con trùng nhỏ kia bỗng nhiên đứng im tại chỗ, ngừng một lát, ngay sau đó cánh run lên, sau đó nhanh chóng chạy về một hướng.

Tôi như hiểu được gì đó, vội nói với Tiểu Bạch nói.

- Tôi đã biết, thứ này nhất định là ông hai cậu dùng để truy tung, mau di theo nó.

Tôi nhanh chân chạy đuổi theo con trùng nhỏ kia, Tiểu Bạch sửng sốt, nhưng ngay sau đó cũng đuổi theo, chỉ thấy con phi trùng kia khi thì rẽ trái, khi thì quẹo phải, không ngừng biến hóa phương hướng, hơn nữa cũng mặc kệ cái gì phòng ốc đường phố trở ngại, giống như là đi đường tắt vậy.

Lòng tôi thầm nói, nếu đây là Chung Vạn Lý dùng để truy tung, như vậy khẳng định là nuôi nó để truy tung cổ vương rồi, lúc này đi theo vật nhỏ này, nói không chừng là có thể tìm được cổ vương.

Vật nhỏ này càng bay càng nhanh, hai chúng tôi theo ở phía sau, giống như hai người cao thủ vậy, phi trên nóc nhà, tung người nhảy lên, qua đường cái cũng không thèm nhìn đèn đỏ, ở dòng xe cộ dẫm lên nóc xe đi qua, trong lúc nhất thời đường cái inh ỏi tiếng còi, còn tạo thành vô số chiếc xe đụng đuôi nhau tạo thành tắc nghẽn giao thông…

Tôi dù sao cái gì cũng không lo lắng, Tiểu Bạch lại so với tôi chân cẳng còn nhanh nhẹn hơn, hai chúng tôi đi theo tiểu phi trùng chạy ra thật xa, mắt thấy phía trước đã đến vùng ngoại thành, đột nhiên phía trước hiện lên một cái hồng ảnh, huy tay áo cuốn lấy tiểu phi trùng, quát mắng nói.

- Các cậu là người nào?

Trong lòng tôi cả kinh, dừng lại bước chân, ngẩng đầu nhìn, phía trước đứng một thiếu nữ áo đỏ, hai ngón tay kẹp con tiểu phi trùng kia, đầy mặt băng sương trừng mắt chúng tôi.

Tiểu Bạch nhất thời nóng nảy, hét lớn.

- Này, cô làm gì đấy, bắt lấy phi trùng của nhà chúng tôi làm gì, mau buông nó ra!

Thiếu nữ áo đỏ mặt lộ vẻ kinh ngạc, chớp chớp mắt to nói.

- Cậu nói cái gì, cái thứ này là do nhà cậu dưỡng?

- Vô nghĩa, đương nhiên là của nhà chúng tôi, chẳng lẽ là của nhà các cậu sao, này, ban ngày ban mặt cô chặn đường cướp bóc hả, mau buông nó ra để chúng tôi đi.

Thiếu nữ áo đỏ nhìn nhìn phi trùng trong tay, lại nhìn nhìn chúng tôi, hừ một tiếng nói.

- Hừ, nếu là do các cậu nuôi, vậy khẳng định các cậu không phải người tốt, có phải muốn dùng vật nhỏ này làm gì chuyện xấu hay không, nói!

Làm chuyện xấu? Đây chính là oan uổng từ trên trời rơi xuống, tôi tiến lên nói.

- Cái kia, cô cảm thấy một con phi trùng bé tẹo như thế, nó có thể làm gì chuyện xấu?

- Nó tự nhiên làm không được chuyện xấu gì, tôi nói chính là hai người các cậu, nếu tôi không nhìn lầm, con sâu nhỏ này chuyên môn dùng để theo dõi, hừ, tôi thấy hai người các cậu cảnh tượng vội vàng, hoảng hoảng loạn loạn, đúng là có điểm giống hai cái hái hoa tặc!

Thiếu nữ áo đỏ kia duỗi tay chỉ vào chúng tôi, một bộ biểu tình như phải vì dân trừ hại, tôi cùng Tiểu Bạch đều trợn tròn mắt, liếc nhau, bỗng nhiên cười ha ha lên.

- Hái hoa tặc? Ha ha ha, anh họ, cô ta nói anh là hái hoa tặc, ha ha, cười chết em rồi…

Tiểu Bạch cười thiếu chút nữa lăn lộn trên mặt đất, tôi cũng vừa tức lại vừa buồn cười, cười khổ nói.

- Chị à, chúng tôi……

- Cậu kêu ai là chị?

Thiếu nữ áo đỏ một tay chống nạnh, hung hăng quát.

- Ách, em gái, thật ra chúng tôi…

- Ai là em gái các cậu!

Tôi hết chỗ nói rồi, lúc này mới cẩn thận đánh giá thiếu nữ áo đỏ này vài lần, chỉ thấy dung mạo cô ta rất là xinh đẹp, mặc một bộ quần áo nịt màu đỏ, phác họa dáng người hoàn hảo của cô ta, tóc dài đen nhánh tùy ý thắng ở đằng sau, nhìn thì cô ta đúng là một mỹ thiếu nữ, đặc biệt hiện tại nghiêm mặt, càng nhìn càng có một vẻ đẹp độc đáo.

Tiểu Bạch cũng không để ý những thứ này, chỉ vào thiếu nữ áo đỏ kia kêu lên.

- Cô ăn no không có việc gì làm đúng không, chúng tôi đang vội đi đường, e ngại cô cái gì, mau trả lại cho chúng tôi, rồi mau tránh ra, bằng không cô cũng đừng hối hận.

Tiểu Bạch nói xong thì bày ra một tư thế giống như sắp động thủ, thiếu nữ áo đỏ nhíu mày, hai ngón tay kẹp một cái, uy hiếp nói.

- Nếu như cậu dám lộn xộn, tôi sẽ kẹp chết cái thứ này, cho các cậu không thể nào thực hiện được.

Con phi trùng kia đã không ngừng giãy giụa giữa hai ngón tay của cô ta, nhưng mà không hề có tác dụng, tôi biết cô ta có thể làm được, cho nên ngăn cản Tiểu Bạch, thở dài một hơi rồi nói.

- Cuối cùng thì cô muốn thế nào, chúng tôi chỉ là dùng vật nhỏ này đi truy tung một cái địch nhân, là chính cô suy nghĩ nhiều, hiện tại chúng tôi rất sốt ruột, mạng người rất quan trọng, còn phiền toái cô tránh đường giùm cho.

Bây giờ tôi không thể không xuống nước nói chuyện với cô ta, hiện tại con trùng nhỏ kia là hy vọng lớn nhất của chúng tôi, nó có thể chuẩn xác vô cùng trước tiên phát hiện hành tung cổ vương, xem tư thế của thiếu nữ áo đỏ trước mắt, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng kẹp chết con phi trùng này, đồ mà Chung Vạn Lý dưỡng không biết nhiều ít năm, nếu mà cứ chết như thế, kia chính là chết quá oan uổng, chúng tôi cũng sẽ lập tức bị chặt đứt manh mối.

Mà cái thiếu nữ áo đỏ này, tất nhiên cũng là có chút địa vị, tuy răng phi trùng kia bay không cao, tốc độ lại rất mau, tôi cùng Tiểu Bạch chạy như điên mới đuổi theo kịp, mà thiếu nữ áo đỏ ra tay kẹp lấy nó chuẩn xác vô cùng, phần bản lĩnh này, như thế nào cũng coi như không tồi.

Cô ta nhìn nhìn tôi, lại hừ một tiếng, ngon tay kẹp lấy phi trùng kia lắc lắc hai cái, nói.

- Nghĩ tới đi cũng dễ dàng, trước nói cho tôi biết, vật nhỏ này gọi là gì, hai người các cậu có địa vị như thế nào, lại đang đuổi theo người nào?

Tôi hít một hơi thật sâu, dâng lên một luồng xúc động muốn đánh cô ta, lại chỉ có thể ngăn chặn cục tức nói.

- Cô hỏi hơi nhiều rồi đấy, hiện tại chúng tôi đang đuổi theo một cái đại ác nhân, nếu như cô chần chờ để cho kẻ này chạy mất, đến lúc đó xảy ra nhiễu loạn gì, chính là tội của cô đó, tôi thấy cô cũng không phải người bình thường, hẳn là có thể hiểu được, cho nên trước tiên hãy để chúng tôi đi, có chuyện gì chờ chúng tôi trở về lại nói như thế nào?

Cô ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm tôi, tựa hồ nghĩ đến cái gì, trầm ngâm nói.

- Như vậy a, kỳ thật tôi cũng chính là đi ngang qua, xem các cậu có chút không giống người tốt, nếu ngươi nói như vậy, kia…… Tôi liền tin tưởng cậu một lần.

Cô ta nói chuyện, thân hình lóe qua bên cạnh, tránh đường nói.

- Rồi đó, các cậu đi qua đi.

Tiểu Bạch chỉ vào phi trùng trong tay cô ta, nói.

- Cái kia, cái kia…

- Ồ ha, này…

Cô ta tùy tay ném phi trùng lên không trung, vỗ vỗ tay cười nói.

- Còn trả lại cho các cậu đó…

Hai chúng tôi trơ mắt nhìn cái con phi trùng bị cô ta ném ra khỏi tay, ở giữa không trung xẹt qua một cái đường cong, sau đó ngay thời điểm lòng tôi hy vọng phi trùng sẽ vỗ cánh bay lên, nó lại xẹt qua một cái đường cong, lạch cạch một tiếng, trực tiếp rớt trên mặt đất……

Tôi vội chạy đi, cúi đầu nhìn thử, chỉ thấy phi trùng kia lay động chân vài cái yếu ớt, vỗ cánh vài cái, sau đó thì…… Bất động……

Hai chúng tôi tức khắc trợn tròn mắt, Tiểu Bạch bùm một cái nằm rạp xuống mặt đất, nâng niu con trùng nhỏ ở trong tay khóc than.

- Uy, tiểu cường, tiểu cường, mày đừng chết nha, mày mà chết thì tụi tao làm sao bây giờ, kiên cường chút đi, này …

Cậu ta kêu vài tiếng, phi trùng kia ngưỡng mặt hướng lên trời, vẫn không nhúc nhích, không hề nghi ngờ, sống thọ và chết tại nhà……

Trong lòng tôi như núi lửa phun trào, Tiểu Bạch càng nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên chỉ vào thiếu nữ áo đỏ kia.

- Cô có bệnh đúng không, xú lão nương, mắc mớ gì cô phải bóp chết tiểu cường nhà chúng tôi, cô mau đền đi!

Thiếu nữ áo đỏ kia cũng sửng sốt, theo bản năng lui hai bước, phỏng chừng cũng không nghĩ tới chính mình sẽ bóp chết vật nhỏ kia, lúng ta lúng túng nói.

- Này, tôi cũng không phải cố ý, ai biết nó yếu ớt như vậy …

Tiểu Bạch cả giận nói.

- Vô nghĩa, cái con sâu bé tẹo như thế này, chỗ nào chịu được cô giày vò chứ, tốt rồi đó, hiện tại bị cô bóp chết, ngươi cũng đừng nghĩ đi nữa, mau đền tiểu cường cho chúng tôi đi!

Cậu ta tiến lên túm lấy thiếu nữ áo đỏ kia, ban đầu thiếu nữ áo đỏ còn một bên lui về phía sau một bên giải thích, cuối cùng cũng tức muốn chết, dậm chân, giơ tay bắt lấy cánh tay Tiểu Bạch, lôi kéo một cái, chỉ nghe cạch một tiếng, Tiểu Bạch lập tức ai nha ai nha kêu lên.

- Ui da mẹ ơi, gãy tay mất rồi…

Tôi thấy thế không tốt, vội tiến lên kéo Tiểu Bạch về, dùng tay sờ sờ, thì ra chỉ là trật khớp, ngay sau đó bẻ lại cánh tay cho cậu ta, trợn mắt nhìn thiếu nữ áo đỏ kia.

- Tôi không nghĩ làm khó dễ cô, cô đi đi.

Tiểu Bạch lại kêu lên.

- Không được, không thể để cô ta đi, đây là bảo bối mà ông hai em dưỡng mấy năm mới có, lại nói cô ta đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ?

Tôi nhíu nhíu mày, xem ra hôm nay là đủ xui xẻo, đụng tới một cái người không thể hiểu nổi như thế, tôi trầm giọng nói.

- Thôi, cho dù cậu có bắt cô ta lại, vật nhỏ kia cũng đã chết, không phải cậu còn có thể dùng cái mũi đi ngửi hay sao, chúng ta chạy nhanh đuổi theo, trì hoãn nữa thì thật sự sẽ đuổi theo không kịp!

Tiểu Bạch dậm chân nói.

- Cái mùi xương cốt thiêu cháy kia đã sớm không còn, sớm đã ngửi không được nữa, mà còn tên cổ vương kia, em cũng không biết ông ta có mùi như thế nào nữa…

Thiếu nữ áo đỏ kia xì cười, tôi buồn bực nói.

- Cô cười cái gì?

Cô ta liếc mắt nhìn tôi một cái, lại hơi hơi mỉm cười, nhàn nhạt nói.

- Đúng, các cậu cũng đừng đuổi theo, đã không còn kịp rồi.

- Cô nói cái gì?

Tôi cùng Tiểu Bạch đồng thời kinh ngạc nói, cô ta xoay người nhìn nhìn, gật đầu nói.

- Đúng vậy, các cậu đã đuổi không kịp, cái tên cổ vương kia, hiện tại hẳn là đã chạy xa.

- Cô, thì ra cô với ông ta là một đám?

Tôi phẫn nộ quát.

 

0.09210 sec| 2446.188 kb